Nhất quán thì nên Thẳng Thắn hay Lòng Vòng

Nhất quán thì nên Thẳng Thắn hay Lòng Vòng.
Đây là câu hỏi, mà trong quá trình được đào tạo, về Thương Hiệu Cá Nhân của Phùng Thái Học. Mình về nhà và trăn trở mãi.

Nhất quán thì nên Thẳng Thắn hay Lòng Vòng.
Nhất quán thì nên Thẳng Thắn hay Lòng Vòng.

Kỷ tìm câu trả lời dành cho chính mình.
Kỷ tìm nguyên tắc cơ bản trong giao tiếp của mình.
Và mình quyết định là nhất quán cả hai!
Mình chỉ nói trong ngưỡng chịu đựng của người nghe.
Mình chỉ nói trong ngưỡng nhận thức của người nghe.
Mình chỉ nói trong ngưỡng chấp nhận của người nghe.
Vậy thì, ngưỡng chịu đựng, nhận thức, chấp nhận của người nghe càng cao thì mình càng thẳng thắn. Ngược lại, thì lòng vòng.
Công việc cũng thế, cuộc sống cũng vậy.
Để mà nói về công việc, thì mình giờ cũng có một chút thành tựu. Và đa phần là do may mắn, anh em nâng đỡ, khách hàng ghi nhận, nhân sự tận tâm. Còn mình, đa phần đều thích lao đầu vào việc khó,để làm cho sướng cái tính yêu nghề. Còn việc dễ, lại lừng khừng tìm ai làm hộ. Điều này, dẫn tới số lượng bài học trải qua không ít.
Mình học được, điều đương nhiên với người này, là điều cần rèn luyện với người kia. Hầu như, chúng ta loay hoay trong “bẫy tiêu chuẩn kép” của chính mình và người khác. Nên việc nhất quán, nói thì dễ, làm thì khó.
Mình luôn sợ bắt đầu một mối quan hệ mới.

Vì tâm trí và bản lĩnh mình hữu hạn, nên cứ dành thời gian cho điều này, người này. Lại quên mất, người khác và điều quan trọng khác. Mình cứ loay hoay trong mâu thuẫn ấy, ko thoát ra được. Cho đến khi gặp sư huynh Nguyễn Huỳnh .
Anh là người làm mẫu, hướng dẫn, cho mình những bài học về việc trả giá cho những mối quan hệ rộng. Thay vì tập trung thời gian chăm sóc cho những mối quan hệ sâu sắc. Có một lần, anh nói 1 câu mình nhớ mãi :
“ Anh ko thấy, những sự kiện quan trọng nhất cuộc sống của anh có mặt em. Anh tiếc, vì chúng ta có thể có những kỷ niệm xứng đáng hơn.”
Điều này, anh Tùng cũng nói với mình mãi mà không vào đầu. Vì sao nhỉ? Hình như lúc anh nói, anh có thêm từ “ giá trị” vào. Dẫn tới thằng ngu như mình, chưa chấp nhận!  Ý thì vẫn thế, mà chỉ 1 từ chưa vào đầu, làm cả câu trở nên khó ý nghĩa.
Vì mình nghĩ :
– Giá trị thì dẫn tới lợi ích.
– Tình cảm thì cần xứng đáng.
Thế thì vì sao cứ cần thêm “giá trị” vào tình cảm nhỉ? Mình biết suy nghĩ này sai sai, và vẫn đi tìm câu trả lời cho điều đó. Làm sao để trả lời câu hỏi này nhỉ? Tìm cái đúng khó quá. Mình đi làm cái sai.
Mình cứ thân với ai, y như rằng mình sai với người đó.
– Thân ít, sai ít. Thân nhiều, sai nhiều.
– Ko thân thì tuyệt đối ko sai !
Khi một người có thể chấp nhận cái sai của mình đến đâu? Mình hiểu, mình có thể thân và hết lòng với họ đến đấy. Rất nhất quán, và rõ ràng!

Có thể Sếp quan tâm:  Quy cách của hình ảnh sản phẩm dành cho danh mục